Chủ Nhật, 5 tháng 1, 2020

Tạ ơn biển - Thơ Đào Văn Bình




Gió rất nhẹ, biển lung linh biển mộng.
Biển bao la nên biển rộng tình thương.
Sao ở đây sao chiếu cả mười phương.
Trăng sáng lắm, biển ơi sao kỳ diệu?

Tiếng sóng thở rì rào trên cát mịn,
Gió ở đây cũng hiền dịu như người.
Mã Lai sao thương quá đi thôi?
Người chân chất như lá dừa xanh mướt.

Bao lo lắng chìm theo trời dịu mát.
Để người mơ như thần thoại hoang đường.
Biển nhân từ biển mẹ của tình thương.
Triệu người Việt tới đây tìm lẽ sống.

Mai xa biển ta thèm nghe tiếng sóng,
Lá thầm thì của đảo nhỏ Bi Đông.
Biển xanh ơi ta nhớ đến vô cùng!
Mai ta chết nhớ chôn ta ngoài biển.

                   Đào Văn Bình
      (Trích Thiên Sử Thi Của Người Vượt Biển xb năm 2002)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét