Chủ Nhật, 12 tháng 1, 2020

Chùm Thơ Đông Hương

ĐI TÌM TUỔI THƠ ĐÃ MẤT


Thành phố xưa chừ đã trong quên lãng
ngậm ngùi nào cay mấy vẫn cầm như
tiếng ''  SàiGòn '' chợt như là âm vọng
chiều tui đi, Tân Sơn Nhất mưa...mưa
*
Về tìm lại ngọt ngào thân quen cũ
từng ngõ đường, từng bờ dậu trên quê
bé học về, chân sáo vui hớn hở
chiều hôm ni diều hợp gió cao ghê
*
Thương đến nổi quắt quay tìm Long Thọ
nhà Mệ xưa chừng như cả muôn đời
vườn cau trầu, Hạ thơm hương mận, ổi
đêm trăng đầy tiếng dế hát inh tai
*
Cạnh chái bếp, lu nước mưa trong vắt
cái gáo dừa anh gọt đ̣ẹp cho em
- Cho mi đó, thích thì đem về bển
luôn ống đồng hồi mình nhỏ thổi chim
 *
Trăng tháng Sáu có còn tròn độ sáng
bầy lau chau chơi cút bắt trong vườn
tui sợ ma, mấy anh tui bắt nọn
- hù con ni cho hắn đ... trong quần
*
Rứa mà chừ nổi trôi mô mất hết
đám lau nhau biết ai mất...ai còn
đi một vòng hỏi thăm trong làng xóm
- có hai người nạng gỗ, một xe lăn
*
Hăm lăm đứa còn ba, tui là bốn
Nguyệt Biều chừ  hàng xóm chỉ người dưng
chắc lần chót vì tui không về nữa
lên nghĩa trang thăm Ôn Mệ...đợi hương tàn...
*
Đi bỏ lại Huế- SàiGòn -Đà Nẵng
cảm tim mình như phiến đá ngàn cân
buồn nhưng không thể ở thêm nhiều nữa
vì trong tui SàiGòn đã không còn

đông hương

  

MẢNH HỒN ĐI HOANG


Đầu tuần bừng tỉnh giấc mơ
dáng ai như dáng thơ chờ ý tâm
rộn  lời, con chữ phân vân
dạo trang miên khách, cảm đồng sở thân
*
Sở hoài tôi : phù lãng nhân
can qua cũng tại đàm không mơ hồ
tôi về khoác áo vô tư
quay rong lạc quốc ngoạn du sơn hà
*
Ích gì nắm mãi thiết tha
ủ sầu thường nhật trên toà chân tâm
an nhiên tự tác trung nhân
mỏng manh như lá trâm luân vô thường...

Giữa lần bóng tối vũ luân
mảnh hồn tôi bỏ đi hoang quên về
bàng hoàng chợt tỉnh trầm mê
tay nghiêng trăng xuống, vỗ về mơ ngoan


đông hương

ĐÔI MẮT THỨC ĐÊM


Người đàn bà có đôi mắt thức đêm
mỗi khuya xuống ̣đầy tàn trăng in vệt
quanh hai khoé, vài nếp nhăn mỏi mệt
ngồi canh sao băng rụng cạnh bờ thềm
*
Trong đám cỏ vàng mùa Đông buốt trắng
bản đàn buồn của anh dế mồ côi
 vẳng tiếng chó sủa ma bên hàng xóm
lá rùng mình, phủi nhẹ hạt sương rơi
*
Hai tay bấu chặt đôi vai, rưng rức
với nỗi buồn không tên họ, trầm tư
muốn thử đếm lại thời gian đã mất
sợ lạc về giòng nhớ chảy về xưa
*
Người đàn bà có đôi mắt đăm chiêu
ngồi tấm tức ôn lại thời ngà ngọc
vài giọt lẻ tản mạc trên mái tóc
của cơn mưa vừa mới ngớt lúc chiều

đông hương

BÀI THƠ CHO MỆ



Đường xưa nắng cḥạy trên đồi
con thương làng Mệ, một đời chưa quên
Mệ xa, buồn- nắng cửu tuyền
con lần từng bước chông chênh tuổi hồng
*
Nguyệt Biều lạ hoắc mông lung
nghe giòng lưu niệm trôi bồng bềnh xuôi
giàn bông dạ lý mô rồi
vườn cau, vườn bưởi chộ người- êm rơ
*
Nắng hè nóng rát chiêm mơ
mộ con vàng vện bây chừ chỗ mô ?
khóm mai Tết cũng chết khô
cây bông giấy tím buồn- hoa ỉu xìu
*
Hàng rào giậu đổ, bìm leo
giữa sân  cái giếng rong rêu phủ đầy
nhà chừ chủ đã thế thay
còn mô tiếng Huế của ngày xưa kia
*
Khó ưa trọ trẹ Trung kỳ
Nghệ An- Hà Tỉnh...giọng gì chán ơi
dù bao năm Huế đổi đời
mà răng còn đậm sâu lời Mệ ru
*
...À ơi, em ngủ cho mau
Mệ còn ra chợ mua cau mua trầu...
Mạ con xa đã tự lâu
để cháu lại mệ... tuổi đầu ...vài trăng

đông hương

BỖNG CHỢT

 
Rồi một ngày ta bỗng chợt thấy ta
đang loay hoay lăn tròn theo nỗi nhớ
những nỗi nhớ im nằm trong một xó 
mê lang thang, tản lạc giữa thiên hà
*
Rồi một ngày ta chợt thấy...Chúa ơi
đã quá trưa giòng thơ già hơn tuổi
bóng hoàng hôn lãng đãng màu sương muối
lấm tấm viền loang nét mực thơ ngây
*
Rồi một ngày mang mặt nạ chiêm bao
gót lửng thửng bước theo chiều mây khói
vài ba bận muốn dừng chân nghỉ mỏi
ô, chết rồi, con bà nó, rồi sao??

đông hương

CÂM NÍN ĐẾN VÔ CÙNG



 Anh rời Huế ngày em lên mười sáu
anh trở về, em đã tuổi hăm lăm
chíến binh ơi,  Mũ Nâu làm sao hiểu
chờ mãi chừ... em... nước mắt qua sông
*
 Ngày tiễn anh, ga buồn, nhòa nhạt mắt
 đợi từng ngày...nay em lên xe hoa
pháo nổ giòn, xác đầy trên mặt đất
thế là xong ...tim người đợi...hóa già
*
( Huế không anh, gió qua cầu câm lặng
tim Hoàng Cung  tối hơn đêm ba mươi
nghe Thiên Mụ chuông ngân, hồn xao động
hứng tay đầy những hạt mặn quanh môi )
*
Em vẫn biết thương Lính thường là thế
ở hậu phương đêm dài cả thiên thu
người ngàn dặm, chiến trường ...sinh với tử
đạn bom gầm như cơm bữa liên tu

 @

 Em câm nín nhìn anh, đôi mắt ướt
chồng em vui, ngỡ cô dâu nhớ nhà
mô có dè tim sắp đang ngừng đập
tay vô tình chạm viên đạn ...quà xưa
*
 Anh nhớ không, chiếc khăn voan màu tím
ngày theo chồng em vẫn lén choàng lên
dưới lớp áo đỏ tươi như màu máu
ngày vui này, ngày đưa đám tim em !
*
 Anh thương em ngày em lên mười sáu
để xa em mãi mãi, đến vô cùng

đông hương

   

PHỐ HỒNG MÙA TRỞ GIÓ


Con chim câu đơn côi tìm hốc đá
ghế công viên lạnh quá, chẳng ai ngồi
gió ỡm ờ trêu mây dưng xứ lạ
giữa lưng chừng vi vút cuộn tròn quay
*
Mặt trời dỗ ông trăng còn luyến tiếc
đêm hầu tàn, sương núi cũng dần tan
trong vườn , cỏ lá uá vàng giập chết
tôi bồi hồi ngắm tóc trở dung nhan
*
Đàn sẻ gầy chụ̣m đầu nhau, mệt mỏi
lông cánh già, màu muối trắng trên lưng
đậu cành nhọn như ngón tay phù thủy
bươi đất vườn vì đồng chỉ... còn rơm
 *
Sáng nay gió Autan về thật mạnh
nắng trốn rồi, mây kéo đến dày thêm
Phố Hồng lạnh, quán càfé khách vắng
con què - tôi, hai đứa đứng...tần ngần

đông hương

ÁO HOA RỪNG TRƯỜNG SƠN


Sao nhiên nhớ áo hoa rừng
màu hoa lá của Trường Sơn vợi vời
nhớ người đi qua đời tôi
thiên thu nước mắt càng rơi càng nhòa*
Sao nhiên đêm tối nở hoa
 thinh không rạng rỡ thiên hà hỏa châu
tì tay trên cửa sổ lầu
trong bầu lửa đạn ngỡ màu pháo vui
*
Ước ao lúc đó... một mai
giụi đầu vào áo trận ...ngày vu qui
chợt dưng mộng ảo quay về
chỉ là...một thoáng hương mê cuối đời
*
Có chờ đợi cũng vậy thôi
mình giờ lạc lỏng xứ người xa xăm
còn anh - người Lính tôi thương
đâu còn mà uống mùi hương hoa rừng
*
Sao nhiên... muốn khóc ..quá chừng
nỗi buồn này biết... không ngưng... bao giờ

đông hương

KỶ NIỆM THƠ ẤU CÒN DƯ



Ba năm qua tôi về thăm Huế cũ
thăm nhà Ôn, nhà Mệ ở Nguyệt Biều
tan thương quá, dọc Huyền Trân công chúa
xơ xác hàng cây trứng cá buồn hiu

Thời ấu thơ, mấy tháng hè nghỉ học
anh em tôi cả đám rủ nhau về
nhà Mệ rộng, vườn trái cây thỏa thích
bưởi, thanh trà, thơm, ổi thấy mà mê

Sáng ngủ dậy, chõ xôi nếp lạp xưởng
dĩa khoai lang, sắn nóng hổi trên bàn
đang bụng đói, vèo vài giây là hết
như đám tằm trong rỗ lá dâu xanh

Bên ni sông hữu ng̣ạn là Long Thọ
bên tê sông tả ngạn là Kim Long
chiều chiều nghe tiếng chuông chùa Linh Mụ
lúc nắng về ̉Kim Phụng loảng trong sương

Tôi xa nhà từ khi lên mười bảy
chiến tranh về, các anh khoác chiến y
người mất Đồng Xoài, người thành thương phế
và hai người xương gửi lại Charlie

Khi tôi ghé về, một anh còn nhớ
nhìn ra tôi, ôm tôi chặt trong lòng
đưa tôi đi vào nghĩa trang thăm mộ
năm ngôi mộ buồn mưa nắng phong sương

***
Năm tháng qua...thời gian như  vó ngựa
Ôn, Mệ, Bà đã thiên cổ từ lâu
anh em tôi, xưa đúng hăm lăm trự
còn lại ba, tóc đã khá thay màu

Đàn cá cấn trong sông Hương ngày nớ
chắc bây chừ chúng cũng đã qua đời
cũng không còn tiếng từ qui buồn lạ
hát trong vườn khi chiều xuống chơi vơi

Trước ngày đi, tôi gom từng niệm kỷ
đầy buồn vui thời tuổi ngọc năm xưa
chợt nhìn thấy cờ sao vàng máu đỏ
muốn xé tan ra làm giẻ lau nhà

đông hương

CẢM NHẬN CUỐI CHO CỐ HƯƠNG



Đã nửa đời sống trên quê hương mới
phải nửa địa cầu mới gặp Trường Sơn
cố hương đâu, theo cái nhìn vời vợi
chiều Cao Nguyên sương xuống trắng núi rừng
*
Bóng đoàn quân chập chùng trên quốc lộ
áo rằn ri chen lẫn bóng trăng tàn
ánh hoả châu ngỡ sao trời rơi vỡ
soi chiến hào, nón sắt, dấu giày Saut...

***
Về Saigon, thành phố giờ lạ hoắc
không còn gì là Hòn Ngọc Viễn Đông
tai khổ sở nghe toàn như giọng Bắc
mình có lầm đi lạc xứ nào không?
*
Lòng rướm máu nhìn người phế binh cũ
lê chân què, bán vé số nuôi thân
,,,người cụt tay, người chỉ còn một mắt
vợ bỏ rơi, nhà cửa cũng không còn...
*
Ghé Biên Hoà thăm Nghĩa Trang Quân Đội
thêm một lần nghe thắt quặn con tim
nhiều ngôi mộ lâu rồi không hương khói
mưa xoáy mòn cào lủng với thời gian
*
Tôi  không biết mình có còn trở lại
để về thăm tất cả chiến trường xưa
thương những người Lính Cọng Hoà nằm lại
da xương chừ vùi dưới những nắng...mưa
 *
Kontum , Pleime , Iarang, những địa danh chiến sử
đoàn trai đi theo tiếng gọi non sông
nhớ Mũ Đen, Mũ Xanh,  Điạ Phương Quân, Mũ Đỏ...
mong một ngày có dịp gửi tặng nụ hôn
*
Saigon ơi, chắc sẽ là lần cuối
chờ giờ bay, hoa vĩnh biệt... nở dần

đông hương

MƯA VỀ ĐÀN SẺ... BUỒN HIU

 

Mưa về quét sạch mùa Thu
tuy mùa chưa cuối đã dư lá vàng
buồn trời nên mây sang ngang
tít trời theo gió, bạt ngàn thinh không
*
Anh xa gom nhớ cho em
trái sầu vỏ bóc, rụng trên phím đời
lỡ mất trớn, nhịp chơi vơi
khi nhanh, khi chậm, rối bời...chênh chông
*
Trùm chăn, ngực lạnh như đồng
nhìn mưa gõ cửa sổ, lòng giá băng
có gì nhẹ hững, mênh mang
thì ra hoang phế chung quanh phủ hồn
*
Cây gầy, đàn sẻ bâng khuâng
ơ hay tổ trống, cố nhân... bay rồi
em nhìn em, mặn vừa rơi
cả ngàn hoa tuyết lăn xuôi...vụng về

đông hương

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét