Thứ Ba, 7 tháng 1, 2020

XUÂN VỀ ĐÀ LẠT - Thơ Trần Quốc Bảo.

 
 
Đà Lạt xưa, Đà Lạt của tôi,
Nhớ nhung đầy ắp một phương trời
Chập chùng đồi núi Lang-Biang đó
Thắng cảnh cao nguyên, thật tuyệt vời.
 
Dòng nước trên nguồn U-Bốc-Ghi (You Boggey)
Êm đềm chảy xuống suối Cam Ly (K’Mlây)
Hoa thơm, cỏ lạ bên bờ suối
Bịn rịn lòng du khách hiếu kỳ.
 
 
Đà Lạt, lắm tình buồn, thủy chung,
“Đồi Thông hai mộ” thảm vô cùng!
Lứa đôi in bóng Hồ Than-Thở
Rừng Ái-Ân, tình sử não nùng!
 
Xuân về, Đà Lạt vẻ kiêu sa,
Rừng núi muôn mầu, tràn ngập hoa
Một giải Cao nguyên, như gấm vóc
Đào, lan, hồng, huệ v.v… mimosa.
 
 
Mùa Hè, lên nghỉ mát nơi đây,
Cũng trúng mùa thu hoạch trái cây
Thưởng thức miếng ngon miền Đất Mẹ
Hồng, đào, bơ, mận, táo v.v… dâu tây.
 
 
Ánh hồng rực chiếu buổi Thu sương,
Như cảnh Bồng Lai, đẹp lạ thường
Đồi núi vươn cao, Trời xuống thấp
Sương mờ phủ kín Hồ Xuân-Hương
 
Khu Hòa-Bình, những chiều mùa Đông,
Hơi lạnh se se má ửng hồng
Chợt nhớ cà phê… cô chủ quán …
Hương thơm đồng nội, tỉnh Lâm-Đồng.
 
Những nàng sơn nữ ở buôn Brenne (Thiên sa)
Ngậm ngải tìm trầm, dọc thác Prenn
Trưa nắng…  trút xiêm y tắm mát,
Chuyện nghe, như chuyện chốn thần tiên!
 
Mãi mãi trong tôi, tình luyến lưu,
Ngày nào… học Chỉ Huy Tham Mưu
Tại Quân Trường Võ Bị Đà Lạt
Kỷ niệm xưa tàn… buồn hắt hiu!
 
 
Xa, đã xa rồi!… Đà Lạt ơi!
Thương thương, nhớ nhớ. một phương trời
“Hoàng Triều Cương Thổ”…  lòng mong ước
Lịch sử Rồng Tiên sớm phục hồi !
 
 Trần Quốc Bảo
         Richmond, Virginia
Địa chỉ điện thư của Tác Giả:
      quocbao_30@yahoo.com
 
 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét