Không biết bao lâu ta chưa gặp lại
một vùng quê có một dòng sông
dòng sông tuổi thơ của ngày nhỏ dại
nâng niu đời ta như dải mây hồng
Có lẽ rất lâu - trong giấc mơ nào
ta trở về, miền thơ ấu hồn nhiên
buổi chiều đồng quê, có loài chim chiện
bay tít trên cao và hót, thật hiền
Có lẽ rất lâu - hình như sớm lắm
ta đến trường cùng gió heo may
ôm tập vở nhàu trông không rõ chữ
thầy giáo gõ đầu, cô giáo khẻ tay
Có lẽ rất xưa - ngày ta mới lớn
ta đi cùng em, ta chạy cùng em
ta làm xe đua, ta làm ngựa cỡi
mộng mơ đầy tràn trang vở hoa niên
tranh đinh trường chinh
tranh đinh trường chinh
Có lẽ rất xưa - ngày em vào xuân
đôi má em hồng như trái bồ quân
đôi mắt em đen như nhung, ướt rượt
đốt cháy hồn anh, cùng nắng sân trường
Rồi thế rồi thôi - ta lạc nhau mất
lạc nhau đành đoạn suốt nửa đời
lạc nhau trong giấc chiêm bao cũ
biển loạn đời ta, thân nổi trôi
Thời gian như chiếc thoi khung cửi
qua lại hoài bao cuộc biển dâu
ta ôm mộng tưởng đi trăm ngã
nghiêng, ngửa, say, quên, túy lúy sầu
Đa đoan nửa đời sau gặp lại
nhìn em lại thấy bóng quê nhà
như cơn mưa đổ ngoài sân lạnh
đốt đuốc mà hơ những ngón tay
Đành đoạn nửa đời không thấy mặt
áo hồng em vẫn tựa màu xưa
màu xưa có nắng và mây nữa
em mang về theo lá thu mưa
Ơi nửa đời làm ta đau điếng
mất, được, làm sao biết hở em
anh vẫn còn trơ con tim trắng
và dòng máu đỏ chảy xuôi im
Ơi nửa đời làm ta đau nhói
đánh tráo nhau trong cuộc tình sầu
nửa đời trót đã nhàu thân thể
ta cam đành làm kẻ tình thua
Có lẽ, nửa đời, ta mới gặp
tuổi ấu thơ trong giấc mơ già
có lẽ, nửa đời, ta đánh mất
nơi em, miền thơ dại cùng ta
Hạnh ngộ mùa xuân cùng em bất tận
hoa hồng nhung là máu tim người
hạnh ngộ mùa xuân với trăng tình tự
hoa hồng còn thơm ngát người xưa
Nửa đời ta như mưa phơ phất
bỗng nhặt được lòng nhân ái từ tâm
của em, đánh rơi vào tình thứ nhất
để ta ôm hoài, đi giữa nhân gian
Chắc thuở ấy em yêu màu lụa trắng
nắng trên môi che dấu tuổi ngoan hiền
vườn sữa ngọt vàng rưng màu trái chín
em có nghe giọt nắng nhẹ bên hiên
Chắc thuở ấy vở học trò thơm lắm
như lòng em giấy bút trắng tinh khôi
giọt mực tím rót vào lòng bối rối
câu thơ đầu cho em thẹn làn môi
Chắc thuở ấy cõi lòng em ngà ngọc
chưa sang trang sách vở cũ bao giờ
hoa bướm cũng đùa vui trong giấc ngủ
tuổi thần tiên mơ mộng ngu ngơ
Em nguyên si là một trang vở mới
cũng như anh nguyên vẹn một u tình
con diều giấy trên trời xanh phất phới
quyện vào lòng như một giấc mơ xinh
chưa sang trang sách vở cũ bao giờ
hoa bướm cũng đùa vui trong giấc ngủ
tuổi thần tiên mơ mộng ngu ngơ
Em nguyên si là một trang vở mới
cũng như anh nguyên vẹn một u tình
con diều giấy trên trời xanh phất phới
quyện vào lòng như một giấc mơ xinh
Cũng có lẽ lòng em bình yên quá
mà lòng anh là buổi chợ đông người
mà lòng anh là buổi chợ đông người
Em xa lắc
Em đến thăm anh trong chốc lát
trời bên ngoài đổ cơn mưa
mưa rất dày, mù mịt
anh làm sao giữ được em
Anh hôn làn da em mịn
hôn mắt em sâu thẳm
hôn cánh mũi em dọc dừa
hôn cả người em thơm ngát
Chốc lát em trở thành thánh nữ
ở đâu cũng thấy em ngời sáng
cả vườn đời anh nở rộ
những đóa hoa hồng thắm
Rồi em ra về như gió bay
bỗng dưng em xa lắc
bỗng dưng em mịt mù
như cơn mưa vừa dứt hạt chiều nay
Tình yêu có hay không trong đời
bây giờ anh mới hiểu
có, phải không em
dù em ở cách một đời riêng
em xa lắc
Trần Yên Hòa
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét