Mưa qua, rồi nắng xuống đồi
mây giông trở chứng_bay hoài không yên
gió về kể chuyện huyên thuyên
đêm nào rủ biển tìm anh ...như ngày
*
Buồn buồn, nắm níu bàn tay
mở ra _ đóng lại _tìm vài nhớ anh
lạy Trời đừng có mong manh
trong em kỷ niệm còn nguyên...đủ đầy
*
Chập chờn bóng thời gian trôi
đuổi theo không kịp, Giảng ơi_sao giờ ?
bên lề, sỏi đá ngu ngơ
mắt chong năm tháng vẩn vơ tầm nhìn
*
Tôi em, tim chợt làm thinh
vết thương ly biệt không lành nổi đâu
rỉ ri lệ đá u sầu
bó băng lại vỡ, thấm sâu đáy hồn
*
Hằng giờ đếm giọt trời tuôn
em như phỗng tượng đá buồn công viên
em già đi cùng nỗi niềm
xa Người...sợ sẽ...phai dần...yêu thương.
đông hương
CHẬP CHÙNG CÁNH NHẠN...
Chập chùng cánh nhạn lưng chừng
từ qui nhớ bạn, mắt tôi rưng nhòa
tâm hồn hoà cuộn phong ba
tình xa vạn dặm_ tôi và cô đơn
*
Mùa này đã cuối tháng năm
tính ra trăng lặn bao lần sầu tôi
môi run run lạnh từng hồi
mà sao tim cũng tơi bời nhịp say
*
Đêm hoang_ tàn phá giấc đầy
mộng du, lửng thửng gót hài tương tư
mai này chạm trán hư vô
rơi trong khoảng trống_không bờ bến quen
*
Tiếng tôi âm vọng quay tròn
lăn tăn làn sóng từ trường ...lăn tăn
một mình, tưởng tượng tay anh
ôm vai_thủ thỉ _thì thầm như xưa...
*
Bỗng không tiếng nhạn về non
bặt im, để lại nỗi trầm tư riêng
thẳm sâu vào tận đáy tim
vô tình giọt mặn liên miên kéo về...
đông hương
EM ĐI HÔM ẤY TRỜI BUỒN
Em đi_hôm ấy trời buồn
nắng xưa đứng lại nhìn tuồng_không vui
em đi_tôi thật bùi ngùi
nụ hôn chưa ráo_thơm mùi xa nhau
*
Em đi_biển cũng nghẹn ngào
sóng lan vô định_ về đâu thủy triều
em đi_ kỷ niệm về chiều
sầu vương vàng võ_ tiêu điều thân_tâm
*
Em đi_chưa trọn vẹn toàn
xót xa ở lại, vòng vòng quắt quay
tầm nhìn lăng lắc chân mây
đường bay này sẽ chở người về đâu
*
Em đi_ mắt nhớ âu sầu
chung quanh hoài ức nhuộm màu tím em
quấn vai_ hương tóc ngoan hiền
thương tôi_ ứ đọng giọt buồn man miên
*
Em đi_ trời đổ giòng êm
tôi ngồi mặc niệm nhớ đêm...thì thầm
vô cùng nuối tiếc ...đã không
cho em hạnh phúc... thật gần... lóng tay
*
Em đi_ thương lắm mỗi ngày
có là triệu kiếp tim này...riêng em
đông hương
TUỔI NGỌC MÙA ĐÔNG
Tâm tư nhấp nhoáng mây mù
nỗi vui chìm lĩm sông tư riêng rồi
mở hồn tìm tuổi thơ tôi
toàn giăng màn nhện, bụi đời, phong sương
*
gương soi_một bóng lạ thường
bạc phơ tấm áo tím tròn mười lăm
hết rồi ánh mắt long lanh
hồ như mờ ảo chung quang căn phòng
*
Sắp qua tuổi ngọc mùa Đông
phần đời còn lại vô lường trên tay
kéo buồn buộc vào tương lai
nâng chung độc ẩm với thời gian thô
*
ngòi rong thả chữ giang hồ
giòng thơ lãng tử đầy tờ hoa tiên
khéo thay nét bút vô tình
trên khung, bức hoạ vẽ ...mình...ngày đi...
đông hương
TƯỞNG NHƯ CÒN LÀ TRI ÂM
Về rừng hát với chim muông
vũ luân với lá, nhạc buồn từ qui
thì mình một cánh thiên di
tìm đường cố quận trao di chúc tình
*
Đường bay cố lý gập ghềnh
gió cuồng, phong lũ_mông mênh tít mờ
chạm vào mây xám thờ ơ
lỡ mưa ập xuống là xơ xác mình
*
Sóng chập chùng, đá chông chênh
hình như đã gặp trong tiền kiếp xưa
bóng di ngày ấy_ bây giờ
đam mê vọng tưởng mình là tri âm
*
Biết về còn được ưu tiên
ngủ trong tổ cũ hay phiền chủ gia
thinh không một cõi ta bà
nào đâu nguồn cội_ mái nhà yêu thương
*
Trót sinh một cánh phiêu bồng
bay hoài vô định_thăng trầm ảo hư
mình như một gã mộng du
chắc gì chịu nổi... ngục tù... không gian
đông hương
TÍM HUẾ CHO ANH.
Xưa _nay áo em luôn màu tím Huế
em có là bà cụ tuổi xa trời
mai nếu lỡ phải đi về với đất
em vẫn là O Huế tuổi thơ ngây
Cũng không lạ những nhớ nhung thuở nọ
vẫn riêng mang nỗi nhớ giấu trong lòng
" Anh đã noái:_Huế _ Em là duyên nợ
anh thương hoài Người nớ và... giòng sông
*
Huế có Em hay vắng Em cũng rứa
Hương vẫn xanh _xuôi trầm lặng muôn đời
cũng như Em_hiền hoà và nhỏ nhẹ
gặp lần đầu... lòng anh đã...chơi vơi "
*
Bữa ni răng tự nhiên...tim muốn vỡ
chắc tại trời đầy mây xám_ gần mưa
Hễ trời mưa lại làm em ...nhớ...Huế
Anh mô rồi, mưa trời_mắt...ganh đua
*
Chừ cả nửa điạ cầu, tim vẫn Huế
vẫn mô_tê với lũ qủi bạn hiền
nhưng mà buồn_tại răng mình không thể
thêm một lần tà tím... vướng... tay Anh
*
Mưa lất phất lạnh như phùn tháng Chạp
Hạ ở mô cũng thiếu tiếng ve ran
thèm sim chín tím cả môi hai đứa
nụ hôn đầu trưa nớ... trên Thiên An
*
Nếu kinh thành vẫn chưa ngày sập đổ
thì...tên Anh...vẫn khắc đậm...tim này
Huế dễ đến, khó đi và... không khỏi
bỏ lại đây ít nhất... nửa phần đời
đông hương
LỬNG THỬNG ĐI_LỬNG THỬNG VỀ
Không là mây nước phù vân
cũng nhiều ít gió phù trầm tưởng hoang
lưng chừng không phận trầm luân
vui đi_buồn ở_cội nguồn nơi mô
*
Xuôi theo giòng nước giang hồ
thực _hư như thể chuyện Bồ Tùng Linh
chờ giờ trăng hiện chao nghiêng
vô tư ta gãy một phiên khúc tình
*
Có thiên thu nắn tơ duyên
bốn mùa âm sắc trên miền tôi qua
tiêu sầu ru mãi điệu ma
mấy cung trầm khúc nguyệt hà trong veo
*
Suối nguồn thơ sẽ về đâu
mà nghe róc rách ngõ vào thiên nhai
cội từ sỏi_đá lịch lai
vân du gót bước di hài trần sa
*
Thời gian vàng vọt_ quái ma
có_ rồi mất đó_khéo là nợ duyên
vui_thơ trêu ghẹo muộn phiền
buồn_thơ về vỗ_ru mềm hoài du...
đông hương
SẼ NHỚ NHẤT GÌ KHI MAI TÔI ĐI
Rồi mai khi tôi đi, nhớ nhất nụ cười
nụ cười lần đầu tiên khi mình gặp gỡ
SàiGòn hôm ấy nắng vàng như rực rỡ
tôi ngắm con đường_người qua lại vui lây
*
Con đường khác sẽ đưa tôi về một phố
có hàng lá trên cao vẫy tay chào mừng
cảm nhận cuộc đời thiên thần vừa gãy cánh
vẫn trụ trì trong một cõi trời mênh mông
*
Khi tôi đi, thân thương ơi, đừng khóc nhé
tôi vẫn bên Người, quyến luyến quanh anh
tôi hư vô, nhưng ngày nào anh muốn gặp
chỉ mắt tim anh nhìn được giữa vô thường
*
Dù tôi xa, nào quên phút giây hạnh phúc
nhớ mãi nụ cười cảm xúc rỡ bờ môi môi
bối rối tâm_ thân, nhịp tim như quả lắc
không lẽ tim vừa quá chén nên say??
*
Rồi mai khi tôi đi, vấn vương ở lại
giữa những cơn mơ huyền thoại giấc chưa tròn
hơi thở phớt môi anh nhẹ như mây khói
hương liêu trai tôi thơm tóc ướp hoàng lan...
*
Tôi sẽ nắm tay anh dìu về một cõi
cõi chúng mình thường ao ước mãi gần nhau
đôi chim hạc hồng bay cùng chung một lối
đến một phương trời... toàn chỉ có.... trăng sao...
đông hương
Sunday, May 13, 2018
CÕI RIÊNG CHÚNG MÌNH
Hạt mưa rơi_vỡ trên thánh giá
trong nghĩa trang buồn_ xứ sở Anh
bia mộ_tuổi_tên_phai nhạt cả
nước mắt em xuôi _ ướt tấm hình
*
Bao nhiêu năm tháng buồn không thể
tháo bỏ vành tang trắng ngả màu
lòng xót xa như ăn phải ớt
mỗi cuối tuần... tim em... trở đau...
*
Bát hương vẫn khói bay nghi ngút
thời gian anh nằm đó nhiêu năm
em không hề đếm thiên thu nhật
bởi vì anh linh hiển bên em
*
Em ngồi kẽ lại từng con chữ
kẽ lại ngày sinh_ngày anh đi
nhổ cỏ mọc hoang chung quanh mộ
nghe trong hồn gió anh thầm thì
*
Anh thấy không tấm thẻ bài máu
em giữ cùng chiếc áo hoa rừng
em ôm cả hai _tìm giấc ngủ
chút ấm nồng như anh vẫn bên
***
Trời đã chiều, thôi em về nhé
hôn anh như hôn thuở ban đầu
mỗi nụ hôn là ngàn tưởng nhớ
hoài mãi...hoài đến lúc.... gặp nhau
đông hương
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét