Thứ Sáu, 11 tháng 5, 2018

CÁM ƠN MẸ - Thơ Nguyễn Thị Thanh Dương

2475 1 CamOnMeNTTD
Mẹ tuổi gìa sức yếu,
Mỗi lần đứng lên ngồi xuống thật khó khăn,
Mẹ chống gậy còn run rẩy hai chân,
Như đứa trẻ mới tập đi sợ ngã,
Nhưng mẹ ơi…
Con biết đôi chân mẹ,
Chợ sớm chợ trưa,
Đã một thời tất tả đường xa.
Đôi chân từng đứng vững với nắng mưa.

Hai bàn tay mẹ vụng về ngu ngơ,
Mẹ làm việc gì cũng đổ rơi, vương vãi,
Nhưng con biết đôi tay ấy,
Đã một thời tháo vát việc nhà,
Mẹ tuyệt vời như cô Tấm trong qủa thị bước ra,
Nấu bữa cơm ngon,
Vỗ về cho con tròn giấc ngủ,
Tấm áo con mặc mẹ vá khâu, giặt giũ,
Biết bao việc đời thường,
Con được hưởng từ hai bàn tay mẹ .

Đôi vai gìa lom khom nhỏ bé 
Khóac khăn quàng, áo len,
Mẹ vẫn co ro sợ lạnh dù chỉ là chút gió bên thềm,
Nhưng con biết đôi vai này đã đi cùng tháng năm, 
Che chở cho con,
Những khi ấm lạnh,
Đôi bờ vai dịu dàng mà vững mạnh,
Cho con nương tựa tuổi ấu thơ,
Con ngủ bên vai mẹ,
Con khóc dỗi hờn bên vai mẹ,
Con ngửi mùi mẹ thân quen tự bao giờ.

Đôi mắt mẹ nhăn nheo đục mờ,
Khó nhìn gần, nhìn xa,
Nhưng mẹ vẫn nhận ra con chiếc áo đứt khuy,
Hay chiếc gấu quần sứt chỉ,
Đôi mắt mẹ vẫn thế,
Chỉ thoáng qua mẹ cũng biết con vui hay buồn,
Đôi mắt mẹ cả đời hướng về con.

Mẹ tuổi gìa héo hon,
Mỗi ngày mỗi sức tàn lực cạn,
Nhưng tình mẹ không bao giờ vơi cạn,
Cám ơn mẹ….
Con muốn nói cả triệu lời,
Vì mẹ là món qùa vô gía con được nhận trong đời.
2475 2a CamOnMeNTTD
Nguyễn Thị Thanh Dương.
( May 5, 2018 )

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét