* Kính dâng từ mẫu thay lời tạ lỗi
* Kính tặng các bậc hiền mẫu Việt Nam
* Kính tặng các bậc hiền mẫu Việt Nam
Mẹ ơi! Con đã lớn rồi,
Ðầu hai thứ tóc mà đời chưa vui!
Hằng đêm nhớ Mẹ, ngậm ngùi,
Hận cho ly biệt chôn vùi tuổi thơ.
Con đi quá đỗi tình cờ,
Làm sao Mẹ biết mà chờ đợi con!
Bây giờ xa cách nước non,
Nhớ hình bóng Mẹ mỏi mòn đêm thâu.
Quê nhà còn mãi khổ đau,
Như đời của Mẹ dãi dầu gió sương.
Mẹ là hình ảnh quê hương,
Tình thương của Mẹ đại dương dâng đầy.
Bao năm khổ nhọc hao gầy,
Nuôi con khôn lớn, chờ ngày vinh quang.
Nhưng đời Mẹ vẫn lầm than,
Khi con khôn lớn, giang san nát nhầu!
Quê hương gấm vóc nhiệm mầu,
Như tình của Mẹ căng bầu sữa thơm.
Nhớ bàn tay Mẹ vo cơm,
Nhớ từng khúc cá, lửa rơm bập bùng.
Nhớ bàn tay Mẹ giăng mùng,
Ðêm khuya đập muỗi, thức cùng đêm đen.
Mỗi lần trở bệnh ho hen,
Mẹ lo cạo gió, thuốc men đi tìm…
Con thì đuổi bướm, bắt chim…
Ham chơi nên ngỡ đời im lặng thường.
Ðâu ngờ đất nước tai ương,
Chiến tranh loạn lạc, tình thương chia lìa!
Mẹ còn ở lại bênkia ,
Ðếm bao nhiêu tấm mộ bia đổi đời…
* * *
Bao giờ gặp lại Mẹ ơi!
Cho con sống lại tuổi đời hoa niên.
Cầu mong Mẹ được bình yên,
Chờ con quay bước, đoàn viên sum vầy.
Ôm con vào một vòng tay,
Như con của Mẹ những ngày ấu thơ…
Mẹ ơi! Ngày ấy bao giờ?!
(Ðức Phố, ngày 30 tháng 1 năm 1993)
Ðầu hai thứ tóc mà đời chưa vui!
Hằng đêm nhớ Mẹ, ngậm ngùi,
Hận cho ly biệt chôn vùi tuổi thơ.
Con đi quá đỗi tình cờ,
Làm sao Mẹ biết mà chờ đợi con!
Bây giờ xa cách nước non,
Nhớ hình bóng Mẹ mỏi mòn đêm thâu.
Quê nhà còn mãi khổ đau,
Như đời của Mẹ dãi dầu gió sương.
Mẹ là hình ảnh quê hương,
Tình thương của Mẹ đại dương dâng đầy.
Bao năm khổ nhọc hao gầy,
Nuôi con khôn lớn, chờ ngày vinh quang.
Nhưng đời Mẹ vẫn lầm than,
Khi con khôn lớn, giang san nát nhầu!
Quê hương gấm vóc nhiệm mầu,
Như tình của Mẹ căng bầu sữa thơm.
Nhớ bàn tay Mẹ vo cơm,
Nhớ từng khúc cá, lửa rơm bập bùng.
Nhớ bàn tay Mẹ giăng mùng,
Ðêm khuya đập muỗi, thức cùng đêm đen.
Mỗi lần trở bệnh ho hen,
Mẹ lo cạo gió, thuốc men đi tìm…
Con thì đuổi bướm, bắt chim…
Ham chơi nên ngỡ đời im lặng thường.
Ðâu ngờ đất nước tai ương,
Chiến tranh loạn lạc, tình thương chia lìa!
Mẹ còn ở lại bên
Ðếm bao nhiêu tấm mộ bia đổi đời…
* * *
Bao giờ gặp lại Mẹ ơi!
Cho con sống lại tuổi đời hoa niên.
Cầu mong Mẹ được bình yên,
Chờ con quay bước, đoàn viên sum vầy.
Ôm con vào một vòng tay,
Như con của Mẹ những ngày ấu thơ…
Mẹ ơi! Ngày ấy bao giờ?!
(Ðức Phố, ngày 30 tháng 1 năm 1993)
Vĩnh Liêm
(Trích trong “Tị Nạn Trường Ca”, Tập V)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét