Chủ Nhật, 2 tháng 8, 2020

Cô Hàng Xóm (Bướm Trắng) - Thơ Nguyễn Bính - Chuyển ngữ Wissai



Nhà nàng ở cạnh nhà tôi,
Cách nhau cái dậu mùng tơi xanh rờn
Hai người sống giữa cô đơn,
Nàng như cũng có nỗi buồn giống tôi.
Giá đừng có dậu mùng tơi,
Thế nào tôi cũng sang chơi thăm nàng.

Tôi chiêm bao rất nhẹ nhàng...
Có con bướm trắng thường sang bên này.
Bướm ơi ! Bướm hãy vào đây !
Cho tôi hỏi nhỏ câu này chút thôi...
Tại sao không thấy nàng cười,
Khi hong tơ ướt ra ngoài mái hiên.
Mắt nàng đăm đắm trông lên...

Con bươm bướm trắng về bên ấy rồi !
Bỗng dưng tôi thấy bồi hồi,
Tôi buồn tự hỏi: "Hay tôi yêu nàng ?"
-- Không, từ ân ái lỡ làng,
Tình tôi than lạnh tro tàn làm sao ?
Tơ hong nàng chả cất vào,
Con bươm bướm trắng hôm nào cũng sang.

Mấy hôm nay chẳng thấy nàng,
Giá tôi cũng có tơ vàng mà hong.
Cái gì như thể nhớ mong ?
Nhớ nàng ? Không ! Quyết là không nhớ nàng !
Vâng, từ ân ái lỡ làng,
Lòng tôi riêng nhớ bạn vàng ngày xưa.

Tầm tầm trời cứ đổ mưa,
Hết hôm nay nữa là vừa bốn hôm.
Cô đơn buồn lại thêm buồn,
Tạnh mưa bươm bướm biết còn sang chơi ?

Hôm nay mưa đã tạnh rồi !
Tơ không hong nữa, bướm lười không sang.
Bên hiên vẩn vắng bóng nàng,
Rưng rưng... tôi gục xuống bàn rưng rưng...
Nhớ con bướm trắng lạ lùng !
Nhớ tơ vàng nữa, nhưng không nhớ nàng.

Hỡi ơi ! Bướm trắng tơ vàng !
Mau về mà chịu tang nàng đi thôi !
Ðêm qua nàng đã chết rồi,
Nghẹn ngào tôi khóc... Quả tôi yêu nàng.

Hồn trinh còn ở trần gian ?
Nhập vào bướm trắng mà sang bên này

Nguyễn Bính


THE YOUNG NEIGHBOR (THE WHITE BUTTERFLY)

Her house is next to mine,
Separated by a hedge of deep green Malabar Shade of Night
Lived in loneliness she and I,
It appeared that her sadness was similar to mine.
I would walk over and say hi
If not for the hedge of Malabar Shade of Night

I had a recurring, gentle dream
Where a white butterfly fluttered to this side of the Shade of Night
My dear butterfly, please come inside
And allow me to inquire
As to why she never smiled.
She often raised her eyes to the sky
When she dried the raw, wet threads of silk on the roof of the veranda...

The white butterfly flew back to the other side!
Suddenly, I felt fretful and wanted to cry
And I sadly asked myself: "Do I love her?"
—No, ever since my first love went away,
My ashen spent heart has been in disarray

She had not moved the threads of silk,
The white butterfly kept coming every day.
For days she was nowhere in sight,
I wished I had raw, wet threads of silk to dry.
Something like longing hanging in the air?
Did I miss her? No, I definitely would not care!
Yes, ever since my first love went away,
It was she that I longed for.

Gently, rain kept falling down,
Today was the fourth day of rain.
Loneliness heaped upon sadness without end.
When the rain stopped, would the butterfly come for a visit?

Today the rain stopped falling!
No more threads of silks to be dried,
The butterfly was too lazy to fly.
And she still didn't appear by the veranda.

I bent down at the table, sobbing and crying...
I missed the white butterfly.
I missed the golden threads of silk,
But I was not missing her.

Oh, the golden silk and the white butterfly
Please hurry back home and pay her a last visit!
For she passed away last night.
I am crying now...for I love her

If her virginal soul still hovers close by,
Please enter the white butterfly
And get to this side.

Vietnamese original by Nguyễn Bính.
Translated by Wissai
April 20, 2011

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét