Thứ Sáu, 21 tháng 8, 2020

THỜI KAKI VIẾT TRONG QUÂN Y VIỆN: NƯỚC MẮT RÊU RONG. - Thơ SA CHI LỆ




Người ta đẩy tôi vào phòng mổ mát lạnh
Mồ hôi chợt đổ ra dầm dề
Vì tiếng giãy giụa, la thét,
Rên siết của bạn bè đến trước nổi lên liên tục
Mở mắt. Vội nhắm lại
Ôi! Máu và máu! Làm tôi tối tăm ngất lịm!

Chiến tranh ơi! Hãy thương lấy chúng tôi
Chúng tôi đồng quỳ xuống
Van xin. Suốt đời biết ơn ngài
Tôi phải sống
Để nhìn mặt trời, dù mặt trời tàn tật
Khập khểnh đi tìm bóng tối
Dù tương lai mù lòa ngủ ngoài hè phố nhai ngấu nghiến bánh mì
Đến phiên tôi! Đến phiên tôi! Bắt đầu trăn trối…
Bằng gì? Bằng gì?
Hỡi quê hương! Thôi đừng gọi tôi! Đừng gọi tôi! Đau đớn!
Này hòa bình! Này ma quái hãy trốn đi
Ta sẽ giết
Giết hết không chừa lá cỏ
Cây ngậm ngùi lớn lên trổ đầy chùm chua chát
Này Việt Nam nhớ hái xuống chia đôi
Còn mấy viên đạn đồng cho tôi kỷ niệm
Này anh! cái chân nào để lại Phước Tây?
Này bạn cánh tay nào bỏ quên vùng RỖNG TƯỢNG?
Gò Chùa nào vĩnh biệt mãi không thôi?
Mai tôi về Gò Dầu Hạ rồi
Anh nhắn gì không cho tình nhân
Tuần An Giang nàng buồn xõa tóc
Hay đứng đợi đò để sang ngang?...

Thốt nốt chiều khóc gió
Gái Miên vũ điệu Hời
Tu hú đưa người ra nghĩa trang
Lớp lớp cúi đầu chết lặng!...

*SA CHI LỆ (Viết trong Quân Y Viện Tây Ninh 1971)

*RÊU RONG

Những móng vuốt độc ác nhất của rừng xanh vồ lấy tôi moi móc
Cắn răng! Mím môi!
Để khỏi bật thành tiếng khóc
Tôi không còn là tôi ngày hôm qua
Muốn nhắm mắt hoài hoài cho đến…
khi nào người ta đưa tôi ra khỏi quân y viện
cơn sợ hãi bất đầu…
Bởi  thấy những món quà tàn nhẫn
Khốn nạn nhất của cuộc chiến này!
Niềm tin đã mục rã
Định mệnh chạy trốn thảm thương
Thần chết tự tử trên đôi môi tím ngắt
Hơi thở không còn. Triết lý bị khóa lại trong tủ sắt
Nếu bày biện thêm trần gian ắt sẽ vắng tanh
Quá nữa đêm, bỗng thức giấc
Tôi muốn cắn tôi như con thú cuồng điên
Tôi muốn chôn tôi cho tự do ói máu
và thơ tôi lê lết bò lang thang tìm…
Kỷ niệm ngủ trên nóc trại giam thị trấn
Chợt vỗ cánh gạ đầu trên vai nũng nịu thơm nồng
Tôi thèm đi solo ngoài phố Gia Long
Giới nghiêm. Cửa đóng.
Đứng trên cầu soi bóng chắt chiu xòe mười ngón tay gầy
Dòng sông Vàm Cỏ ôm chặt chân tôi
Công viên PAKVE làm chứng nhân cho gã làm thơ ngu ngơ
Giấu kín tình yêu trong một loài hoa ở Long Mỹ!
Đếm lá âm thầm rơi trên băng đá co ro…
Tình nhân ơi! Biết đến bao giờ ta gặp em?...

*SA CHI LỆ (Viết trong QYV- Tây Ninh 1971)

CHƯA GIÀ CHỐNG GẬY…

Đêm như dao rạch nát hồn
Tay xoa vết tích từng cơn loạn cuồng
Đất trời ta bóp tang thương
Ba năm khác giấc Nghê thường là bao
Quán khuya ngoài đó yêu nhau
Còn tôi chiến đấu đớn đau trên giường
Còn em đếm mấy nhớ thương
Hay đang nằm đọc từng chương giấc nồng
Yêu em trời mọc trổ bông
Mai khoanh tay ngó phồ hồng em đi!

Chưa già ta chống gậy đi
Trời ơi! Chinh chiến còn gì cho không?
Ngửa tay nước mắt ròng ròng
Lần về Tây trúc ta còng tương lai…

*SA CHI LỆ (Chống gậy dưới hành lang QYV-TN 1971)
 *Kính mời ghé thăm:

myhan245@gmail.com

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét