Thứ Tư, 5 tháng 8, 2020

THƠ đông hương Tôn Nữ




Hello, Hi..vòm trời tháng 8
mùa tháng ni, Hạ đã quá nửa chừng
sau 15, xem như hè hết hạn
Thu vụng về níu áo gió Autan
*
Hello, Hi, vòm trời tháng 8
em chờ Trung Thu, đốt lại đèn lồng
cắn bánh hạnh nhân, hôn anh ngọt lịm
thuở tuổi ô mai, tình ...mới... trăng non
*
Ngày tháng dần trôi, anh đăng Biệt Động
em vừa qua cái tuổi mới đúng rằm
anh làm bạn với chiến trường lửa đạn
quên mất người tình, cô bé hậu phương
*
Và mình mất cả tin nhau từ đó
KBC hình như lạc đường về
thư sa trường, ngày qua ngày một... vắng
em ôm nỗi buồn, dai dẳng...lê thê
*
45 năm, làm quen với im lặng
con thuyền sầu đành chở em sang sông
cầm chặt niệm hoài, đoá lan rừng cũ
anh gửi cho trong lá thư...cuối cùng
*
45 năm dài, thương chưa phai nhạt
mùi hương hoa rừng càng ngọt...hơn xưa...

đông hương




Con đường phố hôm nay màu phủ bụi
và màu mây đang hoen mắt khi buồn
em mang gió Autan đi đánh cuộc
nghĩ chút về... đầy vai... túi yêu thương
*
Lòng chĩu nặng và thâm tâm rời rã
ngày em đi, trời lịm ngọt trái sầu
nghe tiếng khóc của loài chim thật lạ
đậu trong vườn, gập cánh đứng ôm nhau
*
Công viên cũ dấu chân qua đã chết
vì hao mòn theo ngày tháng anh xa
em vẫn dại, hốt trong tay nạm cát
biết mô chừng em bắt được hồn thơ
*
Em đứng dậy, chơi vơi từng khoảnh nhớ
mưa bắt đầu nhẹ hạt, gió hùa theo
bước không vững, vì con tim quá cũ
nhìp không đều, bịnh trở nặng...từ lâu
*
Nói cho vui để quên đi khoảng trống
trên vai gầy gần suốt nửa đời em
em đành gửi lại quán sầu dị mộng
nửa em về vá lại gối cố nhân

đông hương




Mỗi ngày, đời chảy giòng xuôi
xuống con dốc cuối...vùng trời thiên thu
chiều sâu ngột ngạt, âm u
bọt rong rêu bạt ngàn tù bãi hoang
*
Mỗi ngày mất bớt dã tràng
mai rồi se cát biển Đông...ai người?
đứa tôi se những buồn, vui
vẽ lên cát trắng nụ cười thiên nhai
*
Mỗi ngày mộ gió niệm hoài
muội mê đến nỗi trang đài, kiệu kênh
lung linh chuỗi nước mắt mình
lênh đênh quanh khoé, rơi trên nhành gầy
*
Mỗi ngày, đời chảy giòng xuôi
xuống con dốc cuối...

đông hương




Đã qua chưa mùa thời gian
cánh hiền bạt gió, lang thang bềnh bồng
ngày nào chưa đủ cánh, lông
đã mang cái mộng cuồng ngông trong người
*
Đã qua chưa mùa thôi nôi
cho tim rời tổ vươn nơi...trời nào?
con bà nó, không gian cao
con đường huyền thoại...ở đâu...hão huyền
*
Đã qua chưa mùa căn duyên
ôm hồn đi tặng người tiền kiếp xưa
trái tim làm nũng, cứ ưa
bắt tôi lặn lội cõi mơ ...quay về
*
Đã qua chưa, mùa đam mê
say hương bùa ngãi rượu thơ...cay nồng
nửa đường chạm gió thi nhân
thôi thì quán trọ tri âm...cũng nhà

đông hương






Đêm nhìn gương, xấu hơn Chung Vô Diệm
lại nụ buồn nhú giữa trái tim ngoan
tôi khoát tay, ôi tại mình nhiều chuyện
xấu như ma hay đẹp cũng là Chằn
*
Sáng nhìn đời, mới hay mình vô thức
tay bắt tay, giữa là khoảng trống không
thôi cứ vậy, cho tim còn biết khóc
như vậy mình đang sống với cuồng ngông
*
Đòi trời lại hàng ngọc châu ấm nóng
quên từ lâu khô trong mắt hoang tàn
giòng suối cũ ngày xưa băng giá đóng
lạnh căm hồn sợ tuyết chẳng buồn tan
*
Nhẫm bao nhiêu đêm chồm đếm
nhìn không gian định thức được bơ vơ
con bà nó ! xấu hơn Chung Vô Diệm
đời lại dành cho cả một trời Thơ !!

đông hương




Bỗng dưng nhớ một phương trời cũ
trong đôi đồng tử, thoảng ánh buồn
lung linh trong vũng sầu sau khoé
quanh hồ tinh thể, bóng tri âm
*
Tôi ngồi xếp lại cho thật gọn
những quạnh hiu còn bụi phủ cao
mang hộp tình thư người một thuở
cái thuở mình còn, chưa mất nhau
*
Phương trời ấy đã mờ...âm sắc
hương ái tàn theo khói tháng ngày
tàn tạ...sau vài cơn mưa mắt
tan vỡ sau từng mưa đám mây
*
Tối nay không giấc ngoan, chồm thức
dưới ngọn đèn trăng, tuổi cỡ mười
leo lét màu liêu trai ma mị
và hồn thơ đã quá đà say

đông hương



Ừ thôi niềm nhớ không về
tôi làm người cũ, cần gì nguôi ngoai
niệm xưa dù trở trăn hoài
một mai âm sắc sẽ rồi cũng phai
*
Nhạt nhòa hương ái trong tay
mở bình, rót cạn rượu mời người dưng
vậy đi, buồn dẫu một mình
tôi lần đân tiếp hành trình đường quên
*
Nhớ chi rồi lạnh con tim
áo nào đủ ấm trường miên đêm ngày
trời nào mà lại không mây
mùa nào không bị buồn vây ...để mà...
*
Ngày còn nước mắt phù sa
còn vời nỗi nhớ vào_ra lăn tròn
giọt xanh xao, chơi vơi tuôn
chảy về sa mạc tư tương mãn đời
*
Thôi thì...cứ để mình tôi
ôm con tim nhỏ đi vay... tình Người

đông hương




Tim tóc rối nên ý thơ cũng rối
gió phù trầm thổi chới với hồn thơ
giòng ngữ vựng vụng về trên tờ bổi
lời cong vênh chao đảo, trật chương từ
*
Thơ cảm xúc dưới ngòi rong cảm nhận
mực hoà rồi nên ngẫu hứng kỳ thư
vườn mộng mị nở đầy hoa ý niệm
giữa nhụy vàng mang nét mặt người thơ
*
Tim bối rối nên nhành gầy cũng rối
bắt đầu đâu...và kết thúc lúc nào
mạch thơ chảy xuôi theo giòng hơi thở
đường còn xa, phổi mỏi mệt, chân đau
*
Mở hứng thơ cho nắng hồng ngực trái
trời tâm tư, mây xiêm áo trệ tràng
tim gắng bắt kịp cho thơ đừng gãy
̣để thấy đời còn hương sắc thi nhân

đông hương




Những chiều theo gió về xuôi dốc
lá rụng ôm nhau, sợ lạc bầy
mây tuổi hồi Xuân, đang ngơ ngác
mong mình cánh không vướng đường bay
*
Gió thả hồn nghiêng vào xa vắng
cuối cõi hồng hoang gặp tinh cầu
mưa nắng không làm thành gánh nặng
trên đường qua con phố chiêm bao
*
Ta đứng chơi vơi, rơi biển nhớ
tiếng sóng đào hoa ru võng đưa
từ đảo xa khơi...chào ...bỡ ngỡ
quên mất ta...người xưa ẩn cư
*
Ta chìu theo gió, về mong kịp
[ trời mất hay còn, ta cũng ưng ]
vì cuối hoàng hôn Anh đợi đó
đang nhẩn nha chờ...tim cố nhân

đông hương




Tôi thích ngắm lúc ngày vừa rất mới
ráng nắng đầu đang phơi phới hồng Xuân
lá nghiêng chao trên cành, sương vương vãi
bông ấp e nụ hàm tiếu bên vườn
*
Tôi ngồi xuống, lượ̣m từng bình minh vỡ
đắp góc vườn thiếu nắng, cỏ vàng hoe
đàn chim khuya đi bal về, ngái ngủ
thấy mặt trời mà ngỡ ánh trăng khuya
*
Cũng vui vui, tôi nghêu ngao vài nốt
bài tình ca anh vẫn thich, lệ thường
bỗng hơi sương trên mái nhà, bất chợt
rơi ướt đầu, ngỡ tóc khóc...vòi Anh
*
Lại chợt buồn nghe giọng ca từ đất
tiếng dế ngày khát vọng những yêu thương
sẵn hạt sa đọng vũng khuya, còn sót
tôi nhìn tôi...vẫn cô bé dị thường...

đông hương

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét