Thứ Sáu, 7 tháng 8, 2020

NHỚ VỢ - Thơ PHAN LỤC



Bây giờ anh sống cô đơn,
Từ tinh sương đến hoàng hôn một mình.
Ví chăng có kiếp ba sinh,
Hẹn em gặp lại kết tình kiếp sau!
Chia ly này quá đớn đau,
Âm dương cách trở, xa nhau đôi đường!
Một mình nhớ nhớ thương thương,
Lòng đau như cắt vô phương nhạt nhòa!
Nhớ em, bước vô bước ra,
Đêm nằm khó ngủ, xót xa vô cùng!
Nhớ em, suy nghĩ mông lung
Về những kỷ niệm cùng chung trong đời.
Vắng em, hạnh phúc nửa vời,
Vắng em mới thấy cuộc đời như không!
Nhớ em, nước mắt lưng tròng.
Ôi thôi, số kiếp chẳng mong nỗi gì!

Phan Lục

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét