HỒN THƠ
Sương mai vướng kiếp bụi trần,
Long lanh trong nắng hóa trân châu ngời.
Phù du một thoáng chơi vơi
Vỡ ra trăm mảnh, chắp lời thơ say.
TÌNH THƠ
Ngày đó đôi ta cách quãng đường
Tan trường chung bước lá me vương.
Em đi tím cả trời phương ấy
Năm tháng buồn theo giấc luyến thương!
MƯA THÁNG SÁU
Em tan học bên hàng cây gió lộng
Lá rơi nhiều em có biết gì không ?
Nét son môi lóng lánh tựa mây hồng,
Lung linh quá sợ em là ảo mộng!
Cây phượng vỹ nhà em hoa đỏ lối
Nắng trưa hè hìn em bỗng xa xôi
Chút son phấn có lẽ nào bước vội?
Những lời ru đầy dịu ngọt trên môi.
Chiều phố nhỏ cơn mưa rào tháng sáu
Những giọt buồn nhòa kỷ niệm bên nhau,
Mưa bong bóng nhập vào thơ nương náu
Để hồn ta say ngày tháng nhiệm màu.
Em xa vắng con đường xưa vàng lá!
Người về đâu tình vương mãi thiết tha.
Chiều viễn xứ mây cuối trời gợi nhớ
Tưởng áo em bay trong nắng quê nhà!
KHÔNG ĐỀ
Em thôi học không ngồi bên khung cửa
Nắng sân trường chỉ còn thoáng mơ xưa
Ngày tháng mộng tàn theo hoa phượng đỏ
Lá vàng rơi đường mất dấu hẹn hò.
Đã xa lắm thuở tóc xanh áo trắng
Những ngày thơ con đường nhỏ vai gầy
Mây bay mãi dòng thời gian vẫn thế
Chỉ còn ta hồn vương vấn câu thề!
Đời biến ảo người tranh đua sớm tối,
Em ngây thơ hồn xuân thắm trên môi.
Đường lên dốc đầy hương thơm cỏ dại
Bước em về màu nắng hạ chưa phai.
Xin cảm ơn có một lần gặp gỡ
Em ngàn trùng tình vẫn đẹp như thơ
Dù chẳng nói nỗi niềm xưa theo gió
Hồn mênh mông quên bến cũ con đò.
THUỞ ĐÓ
Em chợt đến cho hồn ta bỡ ngỡ,
Là chiêm bao hay nắng lụa sương mai?
Mùa xưa đó vương bài thơ dang dở
Tình mong manh em thành giấc mơ dài!
Những tha thiết thời tóc xanh mây trắng
Bỗng về đây như thoáng mộng bên hoa
Con đường nhỏ đầy lá me xa vắng
Áo em bay để ngày tháng nhạt nhòa!
Thu viễn xứ gío hoàng hôn se lạnh
Sợi nắng tàn chẳng đủ ấm bên nhau!
Dòng sông Seine vẫn uốn cong chia nhánh
Lá vàng rơi lờ lững biết về đâu!
Em là khúc nhạc buồn trong tích cổ
Có lẽ nào cứ sầu mãi thời gian?
Đời muôn ngả chút niềm vui hạnh ngộ
Mối tình thơ xin trả lại cung đàn.
Đỗ Bình
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét