Em hiện hữu ươm thơ vào nắng hạ .
Nét trang đài rạng rỡ cả không gian .
Anh chiêm ngưỡng ru hồn vào cõi lạ .
Rồi ngập ngừng ... như phạm tội trần gian .
Anh gặp em đầu mùa hoa phượng nở .
Em yêu anh cuối thế kỷ lưu đầy .
Em tuổi Hạ – Anh như thể áng mây .
Nên chỉ muốn tôn thờ tình em mãi .
Hôm chia tay mắt em buồn thổn thức :
“ Em biết rồi ! Em chẳng đẹp chẳng xinh .
Bởi vì em ....nên anh mới vô tình .
Nên anh mới đành lòng hờ hững thế .”
“ Không em ạ ! Giang sơn mình đẫm lệ .
Bao nỗi hờn của hàng triệu lương dân .
Phận làm trai chưa trả nợ núi sông .
Anh đâu dám đáp tình riêng em gởi .
Hẹn em yêu ngày hoa đăng mở hội .
Quê hương mình thắp sáng đuốc Tự Do .
Tình anh dâng thơm chín cả trời thơ .
Kết hoa cưới em ngôi cao tuổi Hạ .”
Lâm Hoài Vũ
( Trích thi tập Lưu Vong Trường Khúc )
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét