Hai phương trời hai đứa ở hai nơi!
Làm sao nhỉ cho vơi đi nỗi nhớ?
Tình chỉ đẹp là khi còn dang dở! (HZ)
Nhưng còn đây chỉ thấy tiếng thở dài!
Thưở xa xưa sao lòng mình e ngại,
Vẫn ngập ngừng không dám nói tiếng yêu,
Tuổi đời trôi như những áng mây chiều,
Nhìn nét bút buồn theo từng con chữ!
Kể từ lúc anh làm người viễn xứ,
Vẫn nhớ em nơi chốn cũ quê nhà,
Bao năm rồi hình bóng vẫn mãi xa,
Thương nhớ lắm ngày đi em bật khóc!
Trời hôm nay mưa chiều như muốn khóc!
Anh ngồi đây lặng ngắm giọt sầu rơi,
Gió mang đi những cánh lá tả tơi!
Lòng chợt thấy cuộc đời là hư thực.
Bao kỷ niệm hiện về trong ký ức,
Tuổi học trò mơ mộng của ngày xưa,
Nơi xa xôi anh nhớ mấy cho vừa,
Một thời nhớ một thời yêu khờ khạo.
Ngọc Trân
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét