Thứ Bảy, 8 tháng 8, 2020

Anh cho Em - Thơ Nguyệt-EmXưa




 Anh cho em một tình đam mê
Cả ngại ngùng đốt cháy con tim
Anh cho em sững sờ... sông ngừng chảy
Để bầu trời hoa nắng toả hương say

Anh cho em dịu ngọt một bờ vai
Tựa vào nhau để biết đêm thật dài
Sao lạ qúa đời là trăm bể khổ
Mà gian nan reó gọi tấm hình hài

Anh cho em đến câm nín, dại khờ
Khi mái đầu sương trắng bỗng ngây thơ
Khi dòng sông muốn trở về nguồn cội
Suối trăm năm róc rách một thuở nào

anh cho em, em mong cho em hết
Một đam mê cũng đủ xé lòng nhau
Đâu cần rượu mà đêm nhàu, thương mến
Đâu cần thơ mà hồn bỗng rạt rào.

Rồi một ngày mình mất nhau mãi mãi
Cung đàn sầu như mưa trút tháng năm
Lòng người trông mà sao đời vội qúa
Bóng hoàng hôn lặng lẽ khép môi cười

Thế là hết niềm đam mê đã chết
Em tan trong sương hoa nắng hững hờ
Anh đã thiếu những môi tình khô héo
Còn em đâu tặng hết nụ hôn chờ

Thế là hết một đam mê đã chết
Một dại khờ cũng tan biến khôn nguôi
Mưa đời anh còn lại tắt nụ cười
Lửa đã cháy con tim buồn côi cút

Không còn em cho trọn hết đam mê
Không còn em lối vắng buồn não nề
Anh thơ thẫn ôm đàn lên chân núi
Hát bâng quơ, mây trắng phủ lối về.


Nguyệt-EmXưa

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét