Chiều đi, lịm ngọt góc trời
bóng mây thiên sứ chơi vơi trên đường
nhắm như dải lụa hoàng hôn
hồn tôi nôn nức tô hồng cảm cưu
*
Chồm mình, hái gió phù du
tay xum xoe đủ cung từ bình quân
tâm thư nổi loạn trắc_bằng
lùa thên tình sử vào vòng sắc âm
*
Tôi theo võng gió... thăng trầm
ru mình bằng những miên trường ca thi
trăm mùa bạt gió lưu ly
thèm ơi một chút mê si cuối đời...
đông hương
HỌA SĨ NỬA MÙA
Bài thơ vẽ nửa mặt trời
nửa hoàng hôn tím chơi vơi bạt ngàn
buồn buồn mấy ngón lang thang
trên khung giá vẽ, phân vân đi_về
*
Ngạo cười, cây cọ u mê
dọc_ngang, phải_trái, vụng về từ, ngôn
loay hoay trên phím linh hồn
chân thơ không vững, chênh vênh ý lời
*
Bài thơ từ chức, rời tay
tôi hoang mang nghĩ, từ nay vẽ gì
bốn mùa...hay gió vân di
sắc âm, cảm xúc, hay di chúc tình
*
Vô tư, mà lại thành hình
trên khung giá hẹp, cái nhìn rất thơ
trong tôi, dưng chợt vu vơ
mình thành họa sĩ...nửa mùa...không hay.
đông hương
Wednesday, August 19, 2020
Tuesday, August 18, 2020
BÓNG TÔI VÀ TÔI
Đã một lần tôi lạc vào bóng tôi
trên đường nhựa, nắng và mây giao hợp
trời hôm ấy, mùa thứ hai sắp tắt
mùa thứ ba đứng ngưỡng cửa, chờ mời
*
Tôi còn nhớ, ngọn gió Lào đem nóng
lá Hạ vàng, tóc cỏ cũng hoe hoe
con nhái trốn dưới ao bèo, tuyệt vọng
ngày mai này trái mưa có sum sê?
*
Lần nay nữa, tôi thử quay nhìn lại
xem bóng mình có theo bước tôi không
hình như hắn trốn trên bờ cỏ dại
chì có tôi, con bà nó...độc hành
*
Tôi ưởn người, nghe tiếng thơ trên lá
đang thở dài vì lời, ý vô duyên
mưa hay nắng, ăn thua gì...tôi nhỉ
vì bóng mình vẫn treo trên tường đêm
*
Lạc...không lạc, con đường luôn im ngủ
vẫn bốn mùa, tôi và bóng song đôi
hắn với tôi, nắng , mưa, hay phong lũ
vẫn hẹn nhau làm bạn đến cuối đời
đông hương
Sunday, August 16, 2020
NHƯ MỚI HÔM QUA
Con đường huyền thoại mênh mông toàn gió
và ta, bờ cỏ dại ngủ ven rừng
nắng đã tắt từ thiên thu ...rơi vỡ
hồn ai về...niệm kỷ đất Trường Sơn
*
Bóng nón sắt chơi vơi buồn dưới trũng
chiếc giày Saut...tổ ấm dế, côn trùng
chiếc vỏ đạn bơ vơ... phai năm tháng
cơn ngủ nào...mời nhắm mắt thâu đêm
*
Đây là đâu, Hạ Lào...hay Lệ Khánh.
cơn mơ nào đưa xuống phố tìm em
không, tay ta vẫn ôm M16
dù trọng thương, đêm yểm trợ Dakto
*
Hôm qua còn nghe tiếng hô Sát...Sát
của bầy Cọp Rừng qua trũng, qua truông
sao áo ta bết bê màu đỏ đất
làm hương em phai nhạt ...mất vô cùng
*
Ta gối đầu trên cánh tay thằng bạn
nhìn chỗ tim, một lổ hủng tanh bành
hắn như cười, mắt nhìn trời, im lặng
thân lạnh tanh, sao giống hệt như mình
*
Hoàng hôn xuống, thẩm chiến trường xưa cũ
ta lang thang, hồi ức kéo theo về
trời Phố Núi Pleiku...đường Hoàng Diệu
trận tử chiến tiể̉̉̉̉̉ủ đoàn Biệt Động Plei Me
*
Đỉnh gió hú Cheo Reo đêm ma quái
hồn những người tử sĩ khóc quê hương
ta đứng đó, thân ta giờ cát bụi
tấm Poncho bao xác bạn... bâng khuâng
*
Kễ từ ngày Cọp Rừng tay buông súng
tình yêu em cũng đành phải quên dần
tù lao nào, thiên đàng hay địa ngục
ta mơ về Saigòn một khắc bên em
*
Ta hãnh diện vì ta là Lính Trận
hồn linh ta trong bóng áo hoa rừng
tấm thẻ bài máu chưa khô, góc phải
trên cổ em, môi rưng rức ...riêng mang
*
Thôi em nhé, tình kiếp này tan vỡ
thì kiếp sau, mình tiếp tục tìm nhau
về đi em, xin em đừng khóc nữa
để nghĩa trang trăng ̣đừng lạnh, hoen sầu
đông hương
SÁNG NAY TOULOUSE...MÙA TRỞ GIÓ
Mây nhiều, nắng sẽ tắm mưa
thinh không ướt át chẳng chừa ai đâu
nhớ rồi, ừ nhỉ...mùa Ngâu
biết Ô Thước có bắt cầu...anh qua
*
Tim em nhịp vẫn mặn mà
đời em dù có ta bà du miên
vẫn ôm chặt, giữ riêng anh
khóa trong góc kín, sợ mong manh tìm
*
Đổi mùa, gió trở Autan
8 năm rồi đó...thời gian...bất cần
đời ra sao...dù vui buồn
Anh là hơi thở, cội nguồn cõi mơ
....
Mưa cho nở nụ đợi chờ
vườn thương vẫn đẹp, hương thơ ngát trời
có là nặng trĩu ngàn mây
vẫn Anh trái cấm...trên cây Nha _Kỳ
đông hương
Saturday, August 15, 2020
LẶNG VÀ YÊN
Yên đi, để lặng trở về
nhởn nhơ sống lại xum xoe cũ mèm
gót mòn rong mãi đường quen
mặc dù gió bạt chuyển luân tứ bề
*
Mong sao yên_ lặng trở về
rủ tôi vào cổ tích mê dị thường
có ngàn cánh nhớ vấn vương
vươn lên một xứ vô thường phù du
*
̣Lặng chìm vào biển hư vô
yên buồn, trầm mặc, ưu tư, định thiền
mỗi ngày bạn với kệ kinh
hợp giao cùng với địa_thiên, nguyệt _hà
*
Quay tròn quanh cõi bao la
chỉ ta và cũng chỉ ta một mình
yên rong ruỗi gót đăng trình
lặng ngồi trầm tĩnh, cái nhìn phù sa
đông hương
VỤNG VỀ
Có lẽ nhớ nên tui buồn mấy bữa
nhớ về thơ, vì thơ chính là Người
có lẽ rứa, nên hồn như mục rữa
tim phế hoang...nhũn dưới nắng mặt trời
*
Tui về vụng nên chữ, lời cũng vụng
cố học đòi những thi sĩ, văn nhân
thơ non nớt...nên ý, lời lủng củng
chán ghê đi, viết mãi chẳng thành vần
*
Cảm xúc lại ứ trong tay, muốn vỡ
chắc vì tim không biết cách để dùng
con chữ chạy loanh quanh vùng mắc cở
đợi chờ thời...ngòi vỡ đất cho trang
đông hương
Friday, August 14, 2020
Thursday, August 13, 2020
HƠI THỞ SÔNG HÀN
tiếng thơ anh vậy
hồn sông Hàn
theo cạnh mẹ, mông mênh
*
Trời Cali
nắng anh vàng màu lụa
trời Toulouse
má em hồng tường nhà
Anh qua nhé
hôn tóc em như thuở
lúc mẹ còn
trong quá khứ chưa xa
*
Mới đêm rồi
nhớ anh, em nằm mộng
mưa Tam Kỳ
hằn trên tóc em ngoan
ánh mắt anh
bàn tay hiền giữ nắm
âm hưởng dòn
tiếng cười mẹ trong anh
đht
Wednesday, August 12, 2020
NGẮM MƯA CHỢT NHỚ CON ĐƯỜNG PHỐ
Bỗng răng nổi nhớ con đường phố
con phố trời mưa như chiều ni
chớp, giông mờ mịt, mây vần vũ
gió ngược dừng bay, mặt ù lì
*
Mưa cứ nặng thêm ngàn triệu giọt
Hạ mà thấm lạnh, aó xiêm em
ướt hết hai tà, bên thềm vắng
nghe tiếng trời đi trên mái hiên
*
Phố, mỗi cơn mưa...buồn chi lạ
ngày xưa ưa lấy bus xuống thành
ngồi quán, nhâm nhi ly phê đá
buồn nhìn bong bóng chạy...trôi nhanh
*
Muốn ngồi gõ thử bài '' Mưa Phố ''
nhưng lỡ tháo rồi NET, sợ hư
sợ chạm điện trời như lần trước
cháy máy, hỏng luôn cả ngữ từ
*
Thôi vậy, ngắm mưa qua cửa sổ
mây đùn lên xám cả không gian
tiếng bước mưa đi trên thành cửa
gõ Morses , vô tình...tên của Anh
đông hương
VIẾT CHO CUỘC ĐỜI
Mất hẳn cái đà chơi với chữ
nhìn hoài, lời, ý trốn đi đâu
mới khoảng thời gian hai, ba bữa
ngôn từ mở cửa thoát khỏi đầu
*
Bình nhiên quân vấn tôi, sao thế
hộc thơ một lớp bụi trắng ngần
tôi vén màn thời gian đang phủ
cao tầng, khoảnh khắc chỉ vài hôm
*
Chắc tại con buồn quay trở lại
xua mất niềm vui các cháu về
thăm mẹ, nhưng hè ni quá ngắn
chúng về...đi ...nhớ đến ngô nghê
*
Hằng giờ lặng trước hàng hiên vắng
ngẫm đời...tim hẫng hụt bình yên
chim con giờ đủ đầy lông, cánh
rời tổ tung trời...lẽ tự nhiên...
*
Âm thầm tôi hiểu đời là vậy
thì buồn chi để rách tâm tư
tổ ấm ngày xưa giờ còn lại
hai mái đầu già...mớ chữ thơ
đông hương
Saturday, August 8, 2020
VẦN THƠ CHO PHỐ
Trắng sương lề phố đêm buồn
đèn trăng lẫn với đèn vàng thức khuya
lá cây tỉnh giấc, mơ hồ
giữa yên lặng, nhẹ bước giờ nhẩn nha
*
Trăng già cuối tháng hăm ba
chùn chân, gối mỏi, ánh mờ, vô tri
lại tôi, lần nữa hoài nghi
_tại sao con phố về khuya vắng người
*
Cắn môi, tôi tự hỏi tôi
_ai làm trăng dỗi...ánh vui quên về
tôi ngồi chờ sáng, vân vê
vần thơ cho phố chưa hề bán rao
*
Dưới sương, đèn phố nhạt màu
lời thơ hoá bướm lượn chào hoa trăng
lòng chùng...tôi bỗng nhớ anh
trăm ngàn giọt mặn...chông chênh ...lăn tròn
*
hồ như...tôi_phố không hồn
gót khuya rảo nhẹ...trời buồn...đổ mưa...
đông hương
Friday, August 7, 2020
ĐI TÌM DI TÍCH NGƯỜI NGỒI TRONG TRĂNG
Em từ viễn phố cõi riêng
về đây để lặng lẽ yên linh hồn
tạ từ tất cả viển vông
thực_hư dưới trạm hồng trần thế gian
*
Mỗi lần đi, mỗi xa xăm
đường xưa mờ dấu bước chân tri tình
cỏng buồn, vai nặng chao nghiêng
cong vênh trái cấm, vỡ trên ngọt bùi
*
Mỗi lần mị mộng chơi vơi
giấc đêm chạm phải góc trời ưu tư
gục đầu lên gối phù hư
hòng cho qua khỏi cơn phù trầm thôi
*
Em từ viễn phố về đây
mong tìm lại được vòng tay vọng hoài
trầm cơ...em chịu thiệt thòi
chỉ cần di tích người ngồi trong trăng
đông hương
HẮN_TUI
Hắn đi rồi hắn lại về
tha hương mồn gót, trăm bề nhớ_quên
nắng mưa làm hắn ưu phiền
vui, buồn nối tiếp miên miên... vô hằng
*
Hắn được cái là hiền, ngoan
chỉ tim ưa nũng nịu, hồn cũng y
dung nhan chưa tuổi dậy thì
ước mơ đạm bạc, vụng về ngữ ngôn
*
Hắn là bóng tôi sau lưng
luôn luôn song bước trên đường miên du
hành trang , chút nợ chương từ
khuya khuya thức dậy ôm tờ bổi trinh
*
Hắn ưa huyền thoại, ưa thiền
hắn thèm làm phiến đá mòn tương tư
một mình, một một cõi hư vô
tui thì mê Lính, mê thơ, mê đàn
*
Hắn_tui từ thuở hồng hoang
trái tim khờ khật nhịp tròn về_đi
máu thơ chảy trọn xuân thì
giòng sông huyết quản bốn mùa cương vô
đông hương
Thursday, August 6, 2020
TÔI LÀ CON NGỐ ƯNG NGỒI TRẦM NGÂM
Sợ nghe xào xạc lá vàng
Hạ còn chĩu nặng vai, còng mùa 2
Thu chưa xiêm áo, chưa hài
tôi sao hay lẩn thẩn ngồi vẩn vơ
*
Nếu như trời lại nhầm mùa
đưa Đông vào thế chỗ mùa ve ran
mình như con ngố ưng bàn
việc thời gian, việc không gian...đất trời
*
Một mình, bày chuyện làm vui
vẽ khung hình ảo làm nơi hẹn hò
vẽ vườn cổ tích hư vô
ngày xưa hay tự kể ru đêm mình
*
Chừ thì sợ gặp mông lung
sợ nghe lời gió Autan qua đường
sợ trời Thu lá vẫn hồng
sợ cây mưa_nắng, mây bồng bềnh trôi
*
Con bà nó, tôi nhìn tôi
vẫn là con ngố ưng ngồi trầm ngâm
ngắm mình xong, ngắm cõi tâm
răng hình như bóng trăm năm ...cuối đường
đông hương
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét