còn chút lòng xưa gửi tặng người
cuối cùng rồi em cũng ra đi
tôi ngồi lại nghe lòng hiu hắt
em một thưở chơi trò cút bắt
tôi hụt hơi bỏ cuộc giữa chừng
em xa rồi lối nhỏ rưng rưng
con chim đã tìm khu vườn khác
tôi bỗng thấy đời mình nhếch nhác
biết còn ai ngóng đợi cuối đường
thôi một lần đứng lại mà thương
mà ngắm tình mình như sương khói
em đi rồi ai nghe ta nói
ai cùng ta cạn chén ngọt bùi
ai giữ giùm một thưở buồn vui?
chừ xa rồi lòng ta cũng rối
còn chút lòng xưa gửi tặng người.
THƠ CHO VỢ NHÀ 1
tặng Hương,người bạn đời.
Anh gom góp những gì yêu thương nhất
Gửi về em như một tiếng kinh cầu
Cuộc sống Mỹ người vô cùng tất bật
Xin một lần thắp nến gọi tên nhau
Anh có lúc mơ làm Trương Vô Kỵ
Và em là một kiều nữ Triệu Minh
Ngồi vẽ lông mày “quên thiên hạ sự”
Còn đôi ta với hai chữ ân tình.
Trong phút chốc ta quên bao gian trá
Đến với đời bằng đôi mắt long lanh
Dắt nhau đi qua đầu ghềnh cuối bãi
Vì thương đời cây vẫn nẩy mầm xanh
Để mỗi sáng còn yêu lời chim hót
Và đêm về bên hạnh phúc đầy tay
Giữ cho nhau niềm tin còn sót lại
Ta có nhau dẫu biển rộng sông dài
Là thế đó những gi anh trao gởi
Gió chuyển mùa trời lại sắp vào Xuân
Anh nói khẽ : mình sắp thêm một tuổi
Em yêu ơi,có một phút chao lòng?
CÁM ƠN
Cám ơn những ngày tháng vô tình
Cho đời ta có đủ nhục vinh
Em bỗng dưng cùng ta lận đận
Cho ta thêm nặng gánh ân tình
Cám ơn những ly rượu bạn bè
Ấm lòng người hát có ta nghe
Lúc khà một tiếng quên trời đất
Chân vững chân xiêu lạc bước về
Cám ơn em đôi mắt não nùng
Một đời ta cứ vẫn bâng khuâng
Gần nhau chắc dễ say hơn rượu
Giữa thực và hư qúa đỗi gần
Cám ơn sông núi thật tuyệt vời
Đã cùng ta một thuở rong chơi
Bến sông xưa bây giờ đồng lúa
Một trời tang hải mấy đầy vơi.
VÀO RỪNG UỐNG RƯỢU
Ôm bầu giũ áo ta lên núi
Mình ta đối ẩm với vô cùng
Ngất ngưỡng nâng ly cùng phong nguyệt
Đất trời thích qúa cũng say chung
Ô hô,xa mã người coi trọng
Ta vào rừng uống rượu làm vui
Vỗ bụng ta cười rung tóc trắng
Quê nhà qúa chật để rong chơi
Lúc thích chí đập đàn mà hát
Vẫy trăng tà tình tự ngàn dâu
Thâu hết càn khôn vào một túi
Một đời người chưa đủ cơn say !
Người cực lòng hề xanh hệ lụy
Ta ngồi nhịp vế hát nghêu ngao
Phất tay một cái tà huy rụng
Cuộc tồn vong bay trắng chiêm bao!
Ta giày cỏ tiêu dao đây đó
Có sá gì chút nắng vàng phai
Chân dẫm nát mấy trời mây trắng
Nên bữa về lạc mất trần ai .
THƯ CHO NGÀY SINH NHẬT
55 tuổi – bao lần buồn muốn khóc
Thấy mình lăn như trái bóng giữa trời
Khi cúi xuống lòng cũng mờ sương khói
Ta còn gì khi thấm mệt cuộc chơi ?
Khi nhìn lại nụ cười xưa đã tắt
Con sóng nào âm ỉ vỗ trong tôi
Theo cơm áo tôi nhìn tôi lạ mặt
Đôi bàn tay chưa ấm nỗi môi cười
Xin cám ơn nụ tình em đã tặng
Dắt đời tôi qua mấy nỗi oan khiên
Ngày xưa ấy trong sân truờng đầy nắng
Em và tôi chưa biết những ưu phiền
Thương biết mấy ngày mười lăm mười bảy
Thưở môi hồng mắt biếc đón đưa nhau
Có hoa bướm trăng sao vườn tuổi nhỏ
Ta bên người để nói chuyện xưa sau
Lời người xưa “ ngũ thập tri thiên mệnh”
Tôi bâng khuâng không hiểu được đuôi đầu
Nên nhờ rượu dỗ qua đêm khó ngủ
Như gần nhau mà chẳng thể trong nhau
Nên bước thấp bước cao cùng nhân thế
Cám ơn em như một chỗ để về
Khi ngồi lại vẫy tay chào dâu bể
Bỗng nghe thèm tắm lại bến sông quê.
Nguyễn Văn Điều
(San Jose, CA, USA)
(từ: tập Mưa Trắng Đời Nhau, BVN sắp xuất bản)
(Tác giả gởi)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét