SAO EM NỠ ĐỂ TRĂNG GẦY
(kính họa bài Nhìn Nghiêng của thầy Lê Tuấn)
Ngất ngây nghe tiếng oanh chào
Hồn bay đờ đẫn làm xao ráng chiều
Bừng bừng rộn rã tim yêu
Mắt nai e ấp xiểng xiêu hồn người
Trăm hoa bỗng trải đường đời
Gió gom ấp ủ từ thời mơ riêng
Dáng tiên tha thướt dịu hiền
Trong ta chất chứa vạn niềm luyến thương
Tay vin cành sứ ven đường
Mỗi chiều lấp ló bên tường ngắm em
Thèm mơn man mái tóc êm
Nhìn đôi môi mọng ngọt mềm đắm mê
Hồn hoang lạc lối khôn về
Gió sao nỡ thổi duyên thề cuộn bay
Nhớ em thơ nghẹn bút này
Sao em đành để trăng gầy thềm xưa
Phương Hoa – Aug 30th 2020
Sắc Thu Màu Nhớ
Chớm Thu rung động dạt dào
Tình ơi chớ để lãng xao phút chiều
Hanh hao sợi nắng đáng yêu
Mong manh nuối hạ cảm xiêu lòng người
Hồn say khung cảnh khỏa đời
Xót xa dòng nhớ bao thời nỗi riêng
Thu nao dưới bóng Trăng hiền
Nội Thành hai đứa dâng niềm luyến thương
Mái hiên Nguyệt tỏ soi đường
Hương lùa Dạ Lý bên tường gặp em
Lời thương lời cảm thật êm
Mi huyền tóc mượt xoả mềm giấc mê
Giờ đây một lối đi về
Cung đàn lỗi nhịp tiếng thề lạc bay
Nhớ em thổn thức tim này
Chiều dần rũ xuống mắt gầy mộng xưa
Minh Thuý Thành Nội
Tháng 8/30/2020